Từ nhỏ tới lớn, tôi gắn bó với nhiều con ngõ ở Hà Nội. Gia đình tôi sinh sống trong một ngõ nhỏ. Tôi đi học, luồn lách qua các ngõ đến trường. Tôi đi chơi, vòng vèo qua các ngõ đến nhà bạn.
Không giống như âm thanh ngày thường trôi tuột qua tai rồi lẩn nhanh vào mớ tạp âm của cuộc sống, những âm thanh ngày Tết, thanh âm của mùa Xuân đẹp đẽ vẫn ở lại, nhắc nhở ta về khoảng thời gian yêu dấu và an yên.
Tết mừng hay lo, đoàn tụ hay... đi trốn để cha mẹ già ở nhà lo cúng kiếng? Bàn thờ cúng ông bà tổ tiên ngày Tết thực tế vẫn tươm tất, đầy đủ bánh trái, cơm canh... nhưng sao vắng tiếng chúc mừng sức khỏe, tiếng cười chào hỏi của con cháu.
Bài hát ấy, mà lại điệu tango nên ấn tượng với nhiều người. Giang hồ vui thú cỡ ấy, mà dừng bước, cuộc đời quẩn quanh với các chuyện trong nhà, đủ để hiểu sức mạnh của sự an yên cỡ nào.
Từ nhỏ tôi đã biết thế nào là cuộc sống tập thể. Đó là một vùng ngoại thành Hà Nội, nơi bố mẹ tôi làm việc tại một nhà máy ô tô thời bao cấp. Khái niệm “chung cư” mãi sau này từ miền Nam mới lan ra ngoài Bắc, cũng như “mì ăn liền” vậy.
Ủa sao lạ vậy, nhà là nơi để trở về chứ. Ừ, nhưng có nhiều căn nhà chỉ là nơi nghỉ chân chốc lát, rồi chủ nhân lại tất tả ra đi. Cuộc sống này đang quá sức chộn rộn rồi…
Chung cư là môi trường sống tập thể, cần có những ứng xử, văn hóa khác so với cuộc sống dưới đất, nhưng nhiều người chưa thích ứng với văn hóa sống này, nên những chuyện dở khóc dở cười vẫn xảy ra ở nhiều khu chung cư.
Cũng không được “so deep” lắm, khi nói chuyện vật chất lẫn vào tình cảm. Vì thông thường các cặp đôi đang yêu ít nhắc tới chuyện ở nhà. Họ thường ở trong quán cà phê và khách sạn!